Dịch · Phá Trận đồ

Phá Trận đồ – Chương 152

Chương 152: Đế tâm

Hai ngày nay, Ngự Sùng Chiêu luôn luôn nhớ lại vài chuyện xưa cũ.

Hắn cùng với hoàng huynh một mẹ sinh ra, đều là huyết thống chính thống trong cung. Luận văn thao vũ lược nửa điểm không kém, tu hành căn cốt lại càng hơn xa. Chỉ vì hoàng huynh thân là con trưởng đích tôn, chính là thuận lý thành chương ứng cử viên Thái tử, mà hắn phải bỏ ra nỗ lực gấp trăm lần, mới có thể có được tôn vinh vốn nên thuộc về mình.

Cho dù hoàng huynh đối xử với hắn cực kỳ tốt, hai huynh đệ tình cảm thâm hậu, trong lòng Ngự Sùng Chiêu cuối cùng vẫn không cam.

Điểm không cam lòng đó theo thời gian như cỏ dại sinh trưởng, sau khi Tống Sương Thanh xuất hiện, đã triệt để bị mồi lửa biến thành liệt hỏa.

Ngự Sùng Chiêu muốn có được Tống Sương Thanh. So với nàng, cho dù là vinh hoa chí tôn cũng không đáng nhắc tới. Hắn nguyện ý vì nàng từ bỏ tất cả. Đáng tiếc nàng ở trước mặt hắn vĩnh viễn duy trì một khoảng cách, đôi mắt ôn nhu trong trẻo lại như ánh trăng, chỉ phản chiếu một mình hình bóng hoàng huynh.

Vì vậy, hắn đặt hết thế lực gây dựng nửa đời trước trợ giúp hoàng huynh bình định nội loạn cung đình, toại nguyện leo lên ngôi vị hoàng đế, đổi lại là một điều kiện không thể cự tuyệt.

Vào đêm Tân hoàng đăng cơ, hắn hướng hoàng huynh đòi Tống Sương Thanh, thỉnh hoàng huynh tứ hôn, nói rõ đây chính là điều kiện bản thân muốn. Lại không ngờ, hoàng huynh thà rằng gỡ xuống kim quan trả hắn ngọc tỷ, cũng không chịu giao ra một nữ nhân.

Càng không ngờ tới chính là, Tống Sương Thanh từ xưa đến nay không thích vinh hoa tục vụ, lại thà làm chim trong lồng khóa ở cung đình, cũng không nguyện theo hắn rời khỏi hoàng thành ung dung tự tại.

Ngự Sùng Chiêu không tiếp nhận ngọc tỷ. Hắn hiểu rất rõ cái cung đình này, sau khi Tân hoàng lên ngôi, mình hiện giờ đã không còn tư cách uy hiếp đối phương. Bởi vậy, hắn chỉ nhìn về phía Tống Sương Thanh, hỏi: “Ta đến tột cùng có gì không bằng hoàng huynh?”

Tống Sương Thanh hỏi ngược lại: “Ngày đó kết giới pháp ấn bị buông lỏng, tà chướng từ trong Thôn Tà uyên tuôn ra, tràn ngập nửa cung thành. Nếu là Vương gia ở đó sẽ quyết định làm gì?”

Ngự Sùng Chiêu không chút nghĩ ngợi nói: “Lập tức di dời thành viên vương thất, lúc cần thiết phong sát cung đình. Phàm kẻ nào thân nhiễm tà chướng, toàn bộ dùng hoả hình xử tử, mới có thể ức chế tà chướng lưu hại rộng rãi.”

“Không có cách nào khác?”

Cổ họng Ngự Sùng Chiêu nghẹn lai. Hắn biết còn có một biện pháp khác, tức là dùng phong bế cung thành, bất luận thân phận cao thấp sang hèn, toàn bộ ấn theo bệnh tình nặng nhẹ phân chia ra, ngăn cách tà chướng lưu thông. Người tu vi cao có thể dung nạp tà chướng vào cơ thể, bảo vệ kẻ vô tội. Nếu không thể kịp thời được cứu trị, sẽ tự hủy hình thần không để bản thân làm ác.

Ngày đó hắn không ở trong cung thành, may mắn thoát khỏi bảy ngày phong cung không thấy ánh mặt trời. Hoàng huynh vốn có cơ hội theo tôn thất di chuyển tạm lánh, lại vì khống chế tà chướng lựa chọn ở lại bên trong, cũng vì bảo vệ pháp ấn đã hấp thụ chướng khí trong cơ thể Tư Tế vào thân mình. Nếu Tống Sương Thanh không đúng lúc đuổi đến, không tiếc liều mình cứu giúp, e rằng người leo lên đế vị Tân hoàng ngày hôm nay sẽ phải đổi thành kẻ khác.

“Đây chính là đáp án.” Tống Sương Thanh nắm chặt tay hoàng huynh “Vương gia có ngàn tốt vạn hay, chỉ là không phải như ta mong muốn.”

Cuối cùng, Ngự Sùng Chiêu tự thỉnh trấn thủ Đông Hải tam châu, sau lần đó nhiều năm chưa từng quay lại. Cho dù hoàng tự giáng sinh, hay là hoàng hậu hoăng thệ, hắn đều không quay về liếc mắt nhìn một cái. Mãi đến tận lúc đế vương băng hà, cả nước đại tang, hắn mới trở lại cố hương, ở ngoài hoàng lăng của Đế Hậu đứng lặng suốt một đêm dài.

Tận đến giờ phút này, Ngự Sùng Chiêu vẫn không cảm thấy mình sai.

Thân là con cháu hoàng thất, bọn họ từ ấu thơ đã là những kẻ thượng đẳng. Đối xử nhân từ chẳng qua là tình cảm, quyền sinh quyền sát trong tay mới là bổn phận. Theo quan điểm của Ngự Sùng Chiêu, cách làm của hoàng huynh chính là tự hạ thân phận. Cho dù được bách tính sĩ tử ca công tụng đức, ở trong mắt vương công quý tộc đều là không phân biệt được nặng nhẹ.

Tống Sương Thanh yêu chính là sự từ bi không khác gì yếu đuối đó. Nàng bỏ qua hắn mới là ngu ngốc không ai bằng. Chỉ tiếc nàng đã chết, không có cách nào tận mắt chứng kiến hắn thành công. Bất quá cuối cùng rồi hắn sẽ đoạt lại hết thảy những thứ thuộc về mình, cho dù là chết rồi cũng phải chung một huyệt.

“Vương gia, đến Thái miếu rồi.”

Thanh âm khó nén hưng phấn của Ngự Sùng Nghiệp vang lên, kéo Ngự Sùng Chiêu từ hồi ức về hiện thực.

Ngày hôm trước Cơ Khinh Lan xông vào Thái miếu, cơ hồ giết sạch đám đạo sĩ cung phụng nơi này và cấm quân đại nội, toàn bộ kiến trúc cũng bị phá hỏng lộn xộn. Cũng may kết giới vẫn kiên cố như trước, quan trọng nhất là hương án và nơi đặt linh vị cũng không bị ảnh hưởng. Sau đó nhờ có đệ tử Thiên Cơ các hỗ trợ tu sửa, chưa tới một ngày đã khiến Thái miếu cơ bản trở lại bình thường, nhưng nhất thời khó có thể tìm được người thích hợp thay thế bổ sung, thành ra có chút quạnh quẽ hiếm thấy.

Sau khi tu sĩ Trọng Huyền cung rút khỏi Thiên Thánh đô, Ngự Sùng Chiêu lập tức phái tâm phúc Hoằng Linh đạo, từng bước tiếp quản phòng vệ Thái miếu, vì vậy không cần lo việc Ngự Phi Vân có thể sắp xếp mai phục nơi này. Đoàn người thông suốt mà tiến vào Thái miếu. Các cánh cửa lần lượt được đóng kín, trong ngoài vây chặt đến không lọt một kẽ hở, đảm bảo một con ruồi cũng không bay ra được.

Ngự Sùng Chiêu đưa tay hư dẫn: “Bệ hạ, thỉnh.”

“Hoàng thúc muốn có được Kỳ Lân pháp ấn đến như vậy sao?” Ngự Phi Vân nắm bàn tay hơi lạnh của A Biệt, ánh mắt đảo qua tất cả mọi người nơi đây.

“Pháp ấn cũng thế, hoàng vị cũng thế, đều là người có tài mới chiếm được.” Ngự Sùng Chiêu lạnh lùng nói “Thần dụ giang sơn Ngự thị 300 năm, hiện giờ cách thiên mệnh đại nạn chỉ còn không tới mười năm. Ngự thị nếu như muốn kéo dài số mệnh phải tái xuất một vị Kỳ Lân ấn chủ làm người phục hưng. Ngươi nếu không có tư cách này, nên dùng đại cục làm trọng, ngoan ngoãn thoái vị nhường cho hiền nhân.”

Ngự Phi Vân hỏi ngược lại: “Bọn ngươi tôn thần sao?”

“Thiên mệnh thần dụ, đạo thần chí thượng! Chúng ta thân là Nhân tộc, là hậu duệ thần linh, dĩ nhiên tôn thần kính đạo, bái lạy trời đất!” Ngự Sùng Nghiệp bên cạnh nghe vậy, lập tức khí phách trả lời. Những thành viên tôn thất khác dù chưa nói, lại đều gật đầu tán thành, đối với việc Ngự Phi Vân biết rõ còn hỏi hơi cảm thấy kỳ lạ.

“Các ngươi đã tôn kính đạo thần, nên theo mệnh trời mà đi, hà tất cưỡng cầu kéo dài vận khí cái gì chứ?” Ngự Phi Vân bỗng cười nhạo một tiếng “Thần nói trước tiên là quý sinh mệnh, nhưng các ngươi tự xưng là thiên hoàng quý tộc, nhìn mạng người như rơm rác; Thần nói vạn pháp tự nhiên, nhưng các ngươi để đạt được Kỳ Lân pháp ấn không tiếc giết thân thích, loạn triều chính; Thần nói trật tự rành mạch, nhưng các ngươi thân là thần tử lại phạm thượng bức vua thoái vị, đảo loạn quân thần… Chỉ bằng các ngươi, cũng xứng nói tôn thần kính đạo sao?”

Dừng một chút, đôi mắt hắn lóe lên tia sáng lạnh lẽo: “Các ngươi đều là vì tư dục của mình tranh đoạt không dừng, đạo thần thiên mệnh chẳng qua là cái vỏ bọc cao quý chính nghĩa để các ngươi ngụy trang che phủ bề ngoài. Xé bỏ chiếc mặt nạ đó, các ngươi chẳng qua đều là bè lũ gian xảo xu nịnh. Nếu Cao tổ ở trên trời có linh thiêng, cũng hổ thẹn đồng tông với bọn ngươi!”

Lời của Ngự Phi Vân như từng cái tát không chút lưu tình nào đập vào mặt người. Ngự Sùng Nghiệp tức giận đến mặt đỏ lên, há miệng muốn phản bác, lại không có lời nào để nói, trong lúc nhất thời thần sắc vô cùng chật vật.

Chỉ có Ngự Sùng Chiêu thần sắc bất biến, nhàn nhạt nói: “Từ xưa đến nay, được làm vua thua làm giặc, lịch sử đều do người thắng viết. Cho dù Đạo Diễn thần quân cũng là sau khi Ma tộc đại bại mới chính thức ngồi lên thần đàn. Không còn sớm nữa, thỉnh bệ hạ khai trận.”

Ngự Phi Vân mới vừa bước ra một bước, cánh tay đã bị A Biệt mạnh mẽ kéo lại. Gương mặt nàng không có chút máu, vẫn kiên trì nói: “Thần thiếp đi cùng bệ hạ.”

Nàng là quân cờ Ngự Phi Hồng đặt lại trong cung, cũng là lá chắn cố ý đặt ở bên người Ngự Phi Vân, tám năm qua không chỉ cùng Chu hoàng hậu địa vị ngang nhau, mà còn kề cận bảo vệ đế vương. Mặc dù nàng cũng không yêu nam nhân này, làm hết thảy đều có mục đích khác, nhưng mà… tám năm, chung quy cũng không phải là cơn gió thoáng qua.

Ngự Phi Vân là hoàng đế bù nhìn không có thực quyền, hắn yếu đuối vô năng, thiện lương dễ lừa gạt, ngay cả phi tần tử nữ của mình cũng không bảo vệ được, ở trong mắt Chu hoàng hậu là kẻ vô dụng, nhưng lại có thể cấp cho lục bình không rễ như A Biệt một loại ký thác. Đặc biệt là nàng sớm chiều ở chung, biết hắn không phải thật sự vô năng, mà là không muốn làm kiểu đế vương vô tình, đạp lên thây chất thành núi, máu chảy thành sông để ngồi vững vàng trên long ỷ.

Đáng tiếc thời loạn này, một mực thoái nhượng chung quy cũng không thể lui được nữa, người tốt đều không được nhân từ báo đáp.

Ngự Phi Vân viền mắt hơi nóng, trở tay chuẩn bị dắt A Biệt. Không ngờ vỏ kiếm của Ngự Sùng Chiêu chen vào giữa, ngăn A Biệt lại bên cạnh mình, cười nói: “Nương nương đối với bệ hạ quả thực tình thâm nghĩa trọng. Chỉ cần bổn vương lấy được Kỳ Lân pháp ấn và ngọc tỷ, ắt sẽ để phu thê các ngươi đoàn tụ.”

“Ngươi …” Ngự Phi Vân trợn mắt nhe răng, lại kiêng kỵ A Biệt không thể phát tác, đành phải quay người đi hướng hương án, lấy một bó hương thơm ngát nhen lửa giơ lên đỉnh đầu, quỳ xuống đất mà bái.

Có tu sĩ Hoằng Linh đạo phụ trách cảnh giới canh giữ ở bốn phía, mọi người trong lòng yên tâm, ở trong đại điện quỳ xuống một chỗ, học theo bộ dạng hắn tế bái tổ tiên.

Sau ba quỳ chín lạy, Ngự Phi Vân đứng dậy trước, cung kính cắm hương vào trong lư, lấy một thanh nghi đao to bằng lòng bàn tay và một cái bát sứ trên án, quay mặt về hướng mọi người, nói: “Cởi áo, lấy máu.”

Tâm đầu huyết là tinh hoa tinh lực một thân sinh linh ngưng tụ, lưu chú toàn thân, tác động thần trí, cho dù là tu sĩ cũng không dám dễ dàng động chạm, mọi người tại đây đều hiện ra vẻ chần chờ. Ngự Phi Vân thấy thế, vẻ giễu cợt trên mặt càng sâu, dùng lưỡi đao cắt vào lòng bàn tay trái, vận công hành mạch, tinh huyết đỏ sẫm lập tức rơi vào trong chén, lúc này mới đưa cho Ngự Sùng Chiêu.

Có hắn mở màn, Ngự Sùng Chiêu cũng không do dự nữa, trong chén rất nhanh hội tụ tinh huyết hết thảy con cháu Ngự thị nơi đây. Đám người vốn thần khí phấn chấn, sau khi lấy máu đều có chút uể oải suy sụp, dù là Ngự Sùng Chiêu sắc mặt cũng trắng bệch.

Hắn đưa chén máu cho Ngự Phi Vân không nói một lời, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị. Người sau không nghi ngờ chút nào nếu mình không theo ước nguyện của hắn, nhất định sẽ sống không bằng chết.

“Thiên địa tự nhiên, uế khí phân tán; động trung huyền hư, hoàng lãng thái nguyên. Bát phương uy thần, khiến ta tự nhiên; linh bảo phù mệnh, phổ cáo cửu thiên…” (*)

[Tác giả có lời: Xuất từ Tịnh đại địa thần chú, là một trong tám đại thần chú của Đạo gia]

Chớp mắt kết giới hiện lên, Ngự Phi Vân miệng tụng chú, ngón tay chấm máu viết nhanh. Tất cả mọi người mở to hai mắt, âm thầm muốn ghi nhớ mật chú phù văn, đang tiếc vết máu kia vừa hiện ra lập tức bị kết giới hấp thu, cho dù nhìn qua cũng không lưu lại được gì.

Rất nhanh, trong chén chỉ còn chút máu, Ngự Phi Vân dừng viết lui về phía sau ba bước, nhìn linh vị các đời tổ tiên trên đài khom mình hành lễ, trầm giọng quát lên: “Mở!”

Vừa dứt lời, bên tai chợt thấy yên lặng như tờ, cả điện đèn đuốc không gió tự tắt. Tất cả mọi người kinh sợ đến biến sắc. Chỉ thấy kết giới kia linh quang tăng vọt, thoáng chốc như có cát vàng che trời vây lấy toàn bộ Thái miếu. Bóng đêm bên ngoài cũng thế, tiếng chuông vang cũng thế, đều trong chớp mắt này biến mất, phảng phất hoàn toàn tách biệt với thế gian.

Ngự Sùng Chiêu rút kiếm để lên cổ A Biệt, trong mắt mang sát ý: “Ngươi dám bố trí lừa gạt?”

“Bình tĩnh đừng nóng, thất hoàng thúc.” Ngự Phi Vân quay đầu lại “Nhìn kỹ một chút, chúng ta đã ở trong không gian kết giới.”

Trong khi nói chuyện, từ bốn phía truyền đến mấy tiếng kinh hô, ngay sau đó đã im bặt đi. Mọi người lập tức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đám tu sĩ Hoằng Linh đạo canh giữ bên cạnh đã hóa thành đất đá, chớp mắt hoàn toàn không còn sinh cơ!

“Sức mạnh Kỳ Lân, là cực hạn hành thổ, thông linh đại địa, tải vật muôn phương.” Ánh mắt Ngự Phi Vân đảo qua những tượng đá hình người kia, nhìn chúng từng cái tan vỡ thành cát bụi “Nếu không có huyết thống Ngự thị ta, căn bản không thể chịu đựng được linh khí hành thổ nồng đậm phong phú như vậy. Đây chính là nguyên nhân ta muốn các ngươi lấy máu nhập chú.”

Người sống ở đây chỉ còn dư lại con cháu Ngự thị, cho dù là A Biệt cũng mang cốt nhục Ngự thị trong bụng, hiện tại mới có thể bình yên vô sự.

“Đã như vậy… như vậy…” Ngự Sùng Chiêu nghe thế trong lòng thả lỏng, đang muốn buông bảo kiếm xuống, lại phát hiện cánh tay mình cứng đờ, dưới chân như mọc rễ không thể động đậy!

Những người khác cũng phát hiện không đúng, thần sắc kịch biến. Ngự Sùng Nghiệp kinh hô thành tiếng: “Chuyện gì xảy ra? Ta… ta không nhúc nhích được!”

Ngự Phi Vân khẽ mỉm cười: “Tinh huyết của các ngươi và kết giới hòa vào nhau, tên tuổi nhập vào mật chú cùng đồng hóa, chẳng mấy chốc sẽ biến thành một phần kết giới, đương nhiên không thể cử động.”

“Nhưng mà như vậy ngươi…” Ngự Sùng Chiêu đột nhiên nghĩ tới điều gì, hai mắt bỗng dưng trừng lớn.

Ngự Phi Vân ý cười không thay đổi: “Đúng! Ta cũng như vậy.”

Từ khi kết giới mở ra, hắn rốt cuộc không di chuyển nữa, làm kẻ đầu tiên đạt thành huyết khế với kết giới, cảm thụ xương cốt từ ngón chân bắt đầu mất đi tri giác, đó cũng không phải là trải nghiệm tốt đẹp gì.

Nhưng mà, đây đại khái là một trong ba việc to gan nhất, cũng không hối hận nhất trong suốt cuộc đời nhu nhược vô năng của Ngự Phi Vân.

Lần thứ nhất, là hắn lúc còn bé vì bảo vệ hoàng tỷ mạo hiểm đi trộm Kỳ Lân pháp tướng chú.

Lần thứ hai là đêm hắn tự tay chém chết lão sư.

Lúc đó mưa sa gió giật, trọng binh vây quanh, đôi sư đồ quân thần này rút kiếm đối mặt. Hắn là quân vương tuổi trẻ, loạn thần đã già, nhưng sau khi lưỡi kiếm tương giao, người đầu tiên khuỵu gối xuống đất lại là hắn.

Vào thời khắc đó, Ngự Phi Vân nghe được Chu Trinh nhẹ giọng nói: “Bệ hạ, ngươi có biết năm xưa lúc Tiên hoàng lâm chung, ta từng khuyên hắn sửa chữa di chiếu, truyền ngôi cho Thái An Trưởng công chúa không?”

Ngự Phi Vân hô hấp hơi ngưng lại, không thể tin mà nhìn hắn.

Chu gia tử sĩ dùng thân thể máu thịt làm tường, dưới sự vây công của cấm vệ quân miễn cưỡng dẹp ra một vòng chiến không bị quấy nhiễu. Giờ khắc này bên trong chỉ có hai người bọn họ, Chu Trinh đè thấp giọng, chậm rãi nói: “Năm xưa Tiên hoàng củng cố ngôi vị, ta may mắn được vào Đông cung trở thành lão sư dạy dỗ Thái tử. Cảm niệm Tiên hoàng ân đức, không dám lười biếng mảy may. Nhưng mà, ngài từ nhỏ thể yếu, vốn được Tiên hoàng và Hoàng hậu cưng chiều, đồ vật không thiếu gì cả, vì vậy vô tranh vô cầu, tính tình thiện lương nhân từ, tuy có đức của thiên tử, năng lực lại thiếu.

“Nếu vì thái bình thịnh thế, bệ hạ chắc chắn là người trị vì thành công, có thể khiến bách tính an cư lạc nghiệp, binh nhung nghỉ ngơi lấy sức, khiến quốc khố dồi dào, pháp luật nghiêm minh, vì hậu thế mở mang bờ cõi, đặt nền móng vững chắc. Đáng tiếc… đây là thời loạn, Ngự thị số mệnh đã hết, tà ma gian nịnh như hổ lang rình quanh, không có thủ đoạn lôi đình không thể thanh tẩy triều đình, không phải bá đạo quân chủ không thủ vệ sơn hà được. Mà ngài sinh không gặp thời.”

Ngự Phi Vân chưa bao giờ nghĩ tới, sau nhiều năm quân thần đối lập, Chu Trinh vậy mà lại nói với hắn như vậy.

“Thời loạn phải dùng biện pháp mạnh, quân chủ nhân từ chỉ có thể khiến cho tâm địa sài lang từ từ tăng trưởng. Đây không phải là tội của bệ hạ, lại là tai họa cho xã tắc.” Chu Trinh hai tay cầm kiếm, lực quá vạn cân “Chuyện đến nước này, lão thần tự biết bại cục đã định. Nhưng mà bệ hạ… triều đình không có Chu gia, còn có vô số thế gia huân quý khác quay đầu trở lại. Thịnh vương càng là dựa lưng tôn thất, ý đồ không tốt đã lâu. Đợi đến lúc Chu gia lật tàu, chướng ngại to lớn nhất chặn trước mặt bọn họ biến mất. Nếu đổi lại, bệ hạ sẽ làm sao?”

“Trẫm…” Cổ họng Ngự Phi Vân tắc nghẹn, đầu gối của hắn đã bị đá vụn đâm bị thương, hiện tại đau đến tê dại.

“Ma tộc rút đi, Trọng Huyền cung nhất định rời khỏi vòng xoáy. Lúc đó không có ngoại lực chấn nhiếp, bên trong sẽ mất cân bằng, đại loạn sắp nổi lên.” Chu Trinh bị hắn một kiếm ép ra, nhìn vết thương ở bụng nhỏ dần “Bệ hạ, Thuấn Anh hi vọng ngươi lưu lại sinh lộ, nhưng có một số việc nếu không nhổ cỏ tận gốc, hậu hoạn vô cùng! Đã làm, thì phải làm tuyệt. Đây là bài học cuối cùng lão thần có thể dạy bệ hạ.”

Trời đã tảng sáng, tử sĩ cuối cùng đã ngã gục dưới đao kích. Ngự Phi Vân rốt cuộc giơ trường kiếm lên, tự tay chém xuống đầu Chu Trinh.

Chu Trinh chết rồi, Ngự Phi Vân mới từ chỗ hắn lấy được ghi chép bí mật về thế lực Chu gia gầy dựng nhiều năm, cùng với Chu Diệp buôn bán tà khí, sau lưng không thiếu hoạt động trong bóng tối của Ngự Sùng Chiêu. Thịnh vương sẽ phản là chuyện ván đã đóng thuyền.

Ngự Phi Vân cảm thấy bản thân mình đúng là yếu đuối vô năng. Hắn dám được ăn cả ngã về không, cũng không dám làm ngôi cửu ngũ. Hai mươi năm làm con rối tiêu hết nhuệ khí vốn cũng không nhiều của hắn. Mà thiên hạ này lại không thể cho hắn thêm hai mươi năm tập tễnh học đi nữa.

Bởi vậy, thời điểm con đường đặt trước mặt chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, hắn lựa chọn cái ngắn nhất: đưa đế hoàng chân chính của Trung Thiên cảnh lên vương tọa, dùng tấm thân vô năng của mình vì nàng quét dọn chướng ngại.

Trận cung yến này từ vừa mới bắt đầu đã bị tính kế nhiều mặt. Ngự Phi Vân lợi dụng Ngự Sùng Chiêu xé ra mặt nạ của tất cả mọi người, để Ngự Phi Hồng nhìn rõ kẻ nào có thể tin, kẻ nào có thể dùng và kẻ nào không thể lưu lại, khiến hạng người có ý đồ khó lường đó buộc lên dây cương, nhổ tận gốc ung nhọt sâu nặng trong tôn thất.

Ngự Phi Hồng muốn chứng minh mình không phải trời sinh bất tường, cho dù tôn thất đối với nàng bất công, cũng chỉ có thể thẳng tắp sống lưng tiếp tục trên con đường gai góc. Nhưng Ngự Phi Vân không cần kiêng kỵ cái gì ngàn người chỉ trích, hắn muốn xô đổ ngọn núi lớn trên người Ngự Phi Hồng này.

“Pháp ấn… ở nơi nào…” Ngự Sùng Chiêu có thể cảm giác được máu huyết lưu động dần dần chậm chạp, hắn dùng chút khí lực còn sót lại gắt gao nhìn chằm chằm Ngự Phi Vân, rống lên hỏi.

Ngự Phi Vân không hề trả lời. Nhịp tim của hắn đang gần tới không, thời gian câu nói sau cùng, chỉ muốn để cho người mình yêu.

“A Biệt…” Hắn nhìn A Biệt đang nước mắt rơi như mưa, ánh mắt ôn nhu lưu luyến “Nàng cần phải đi rồi.”

Ngự Sùng Chiêu dùng A Biệt làm dẫn, cho là có thể bắt bí Ngự Phi Vân, lại không biết ngay từ mới bắt đầu, A Biệt chính là một cái gông xiềng Ngự Phi Vân đẩy lên trước mặt hắn, trói buộc chính mình, cũng kềm chế Ngự Sùng Chiêu.

Duy nhất khiến A Biệt không ngờ tới chính là, hắn để lại một đường sinh cơ cuối cùng cho nàng.

Vị Nhân quân yếu đuối được nàng bảo vệ suốt tám năm này, tại bước ngoặt sinh tử lại dành một chút nhân từ cuối cùng cho nàng. Từ nay về sau hài nhi của nàng chính là huyết thống chính thống duy nhất của Ngự thị. Chỉ cần nàng ghi nhớ thân phận Ngự thị hoàng phi của mình, thu vọng niệm vào trong giới hạn, chắc chắn mẹ con song toàn, một đời trường an.

Linh quang kết giới bắt đầu tiêu tán. Đợi đến lúc nó hoàn toàn biến mất, chính là lúc tất cả nơi đây đồng hóa với Thổ linh.

“Thần thiếp… tạ … long ân …bệ hạ.”

Đôi môi ấm áp hôn lên khuôn mặt đã cứng ngắc băng lãnh, nước mắt chảy qua hai gò má, mơ hồ tầm mắt A Biệt.

“Uỳnh…”

Một tiếng vang thật lớn, thiên địa chấn động, tỏa ra bốn phương tám hướng.

Ngự Phi Hồng thật vất vả bỏ qua đám người Diệp Hành, hội hợp với ám vệ của mình, thừa thế xông đến nơi này. Lại chỉ thấy cả tòa Thái miếu như tranh cát, giữa cuồng phong đột nhiên nổi lên chớp mắt sụp đổ, hết thảy bên trong đều hôi phi yên diệt.

“Phi Vân…!”

Nước mắt tràn mi trào ra, nàng khàn cả giọng hét lên, không để ý hết thảy xông tới. Lại chỉ có cuồng phong mang theo cát đất từ giữa ngón tay chảy qua, không bắt được bất kỳ thứ gì.

Trong đầy trời cát vàng, Ngự Phi Hồng ngơ ngác nhìn A Biệt mặt mày xám xịt gian nan đi tới. Nàng cực kỳ chật vật, mỗi một bước như đạp trên mũi đao, lại cố chấp đi đến trước mặt mình.

“…” Ngự Phi Hồng thiên ngôn vạn ngữ đều chặn ở bên môi, lời nàng muốn hỏi, lại không dám ra khỏi miệng.

Mãi đến tận lúc, A Biệt dùng bàn tay dính đầy bụi đất gỡ chuỗi ngọc bát trân của nàng xuống. Chớp mắt hoàng ngọc rơi xuống đất, hết thảy bão cát đều hướng bên này tụ lại, ngọc thạch lập tức vỡ ra, nguyên là một cái giới tử pháp bảo, bí mật ẩn náu trong đó rốt cuộc bại lộ trước mắt Ngự Phi Hồng.

Đó là một cái hộp gỗ lim bọc trong gấm vàng, bên trong chứa hai khối ấn tỷ. Một khối là ngọc tỷ truyền quốc, cái còn lại đẽo hình Kỳ Lân, toàn thân màu vàng óng, tựa như ngọc lại như lưu ly.

Ngự Phi Hồng liếc mắt một cái đã nhận ra, đây chính là Kỳ Lân pháp ấn vô số người tha thiết ước mơ, hiện giờ nó nằm trong bàn tay, nàng cũng không dám lấy.

“Đây mới là lễ vật sinh thần bệ hạ tặng cho ngài …” Trên gương mặt trắng bệch của A Biệt miễn cưỡng lộ ra một nụ cười “Bệ hạ còn có vài lời, nhượng Thần thiếp chuyển cáo với ngài.”

Ngự Phi Hồng thẫn thờ ngẩng đầu.

“Đạo thần là đạo của tín đồ, mà không phải là chủ nhân của vạn vật.”

“Đúng sai thiện ác của một người, cần được chân thực ghi khắc, không vì dối trá mà bóp méo. Lịch sử có thể được người thắng viết, nhưng năm tháng cuối cùng rồi sẽ về nguyên bản.”

“Cho dù vương triều không còn, số mệnh đã hết, ít nhất đối Phi Vân mà nói, ngươi vĩnh viễn là Trưởng công chúa xuất chúng nhất của Ngự thị, vĩnh viễn… là hoàng tỷ thân ái nhất của ta.”

Kỳ Lân pháp ấn ở trong lòng bàn tay Ngự Phi Hồng nổi lên hào quang nhàn nhạt, sắc thái trung hoà ấm áp, nàng lại vào đúng lúc này thất thanh khóc òa lên.

Nguyện hoàng tỷ ngày sau cát tường sẽ đến, gặp dữ hóa lành.

————Sentancuoithu————

3 bình luận về “Phá Trận đồ – Chương 152

Bình luận về bài viết này